Sau tiệc tối, mỗi ngày vợ nhỏ vẫn đi đi về về giữa bệnh viện và nhà.
Trong khi Alpha bận đi làm không có ở nhà, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trong nhà này không có nhiều thứ thuộc về cậu, quần áo không tiện mang theo, ngược lại cũng chỉ gói ghém một ít đồ, vừa đủ đựng một cái túi xách, túi này là lão gia tử tặng cậu khi cậu còn đi học, giờ nhìn lại có chút ngây ngô.
Đây là bằng chứng cho thấy đã từng sống trong ngôi nhà này.
Còn hai cái thẻ nữa, một cái được Alpha ném cho cậu sau khi kết hôn, để cậu có thể tiêu tùy thích. Một cái là lão gia tử đưa cho, nói rằng đó là tiền tiêu vặt của cậu.
Thẻ mà Alpha đưa cậu không động vào, thẻ mà lão gia tư đưa số dư quá lớn cậu cũng không đụng vào.
Những thứ này không phải của cậu, cậu không muốn mang theo.
Đặt hai tấm thẻ vào ngăn kéo, vợ nhỏ đếm lại vốn riêng của bản thân.
Ở nhà Aplha ăn mặc đều không phải lo, không cần cậu phải tốn tiền, lương của cậu ở phòng tranh cũng không thấp, chỉ là số tiền này Alpha cũng không xem trọng, vả lại tranh của cậu bán nhanh mà còn thu về rất nhiều tiền, hai năm này cũng kiếm được không ít.
Ít nhất cũng đủ để cuộc sống của cậu và đứa bé không gặp bất kỳ khó khăn nào trong một khoảng thời gian dài.
Cậu sẽ bảo hộ cho bảo bảo trưởng thành thật tốt.
Sau khi tính toán xong, vợ nhỏ ngơ ngác ngồi vào bàn.
Trước mặt cậu có vài tấm ảnh, đó là những tấm ảnh duy nhất của cậu và Alpha, trong đó có một tấm là ảnh cưới.
Alpha không thích cậu nên trong phòng ngủ chính không đặt ảnh cưới, cậu lén rửa một tấm rồi giấu đi.
Khi lần đầu tiên gặp Alpha, vợ nhỏ mới mười lăm tuổi và cậu mới được lão gia tử mang về. Cậu khá rụt rè và ngại nhìn thẳng vào người khác. Alpha hơn cậu năm tuổi, lúc đó anh đang học đại học, đi nghỉ về thì biết tin anh có thêm vợ sắp cưới, sắc mặt thật kinh khủng.
Là rất chói mắt.
Xuất sắc, tự tin, tỏa sáng trong từng cử chỉ.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Alpha chói mắt như vậy, và cậu rất xấu hổ.
Nhưng mức độ phù hợp pheromone của cả hai cao tới 99%.
Ông cụ mừng quá, lúc đầu hơi do dự, nhưng khi xem tờ báo, ông đã quyết định hôn ước.
Lúc đầu Alpha rất lãnh đạm cùng không chịu nổi phiền phức, cũng lười nhìn cậu.
Giống như ngàn ngày đêm sau này, anh cũng không thèm đoái hoài đến cậu.
Vợ nhỏ tham lam sự rạng rỡ của Alpha, giống như ở dưới đáy vực sau nhìn thấy được ánh sáng trên cao, muốn trèo lên đến gần nó, cho dù ngã có thể đau hơn, cậu vẫn không chút do dự.
Vì vậy, cậu đã chấp nhận sự sắp đặt của lão gia tử và kết hôn với Alpha, hy vọng rằng thời gian sẽ khiến Alpha đối mặt với cậu … và yêu cậu.
Nhưng bây giờ cậu phải nhìn vào thực tế và từ bỏ con người cao ngạo này.
Vợ nhỏ cố nén nước mắt và xếp những bức ảnh cẩn thận.
Cậuđem theo một chiếc cà vạt mà Alpha từng đeo trước đây, nó nhuộm mùi pheromone của Alpha, mặc dù rất nhẹ nhưng khi ngửi nó lại khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Alpha có rất nhiều cà vạt như thế, chắc là sẽ không để ý đến cái này đâu nhỉ?
Cậu cảm thấy như mình đang làm chuyện xậu, do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cậu vẫn nhét cà vạt vào và giấu nó trong chiếc túi nhỏ.
Vợ nhỏ chính là không dứt khoát như vậy, không thể hoàn toàn từ bỏ ký ức của mình.
Nếu có thể giữ lại một chút ký ức cho riêng mình bằng cách giữ lại đồ vật mà Alpha từng mang trên người cũng là một điều tốt